WowWeekend LogoTuesday Aug 19, 2025
Uống rượu ở Heidelberg

Uống rượu ở Heidelberg

Nước Đức mùa đông, ngày rất ngắn còn đêm lại rất dài. Tôi quấn vội khăn quàng cổ, chụp headphone lên tai, rồi bước thật nhanh về phía trạm xe điện ngầm. Chiếc điện thoại vẫn đang nhấp nháy tin nhắn của chị trong túi áo măng-tô bên phải: “Cho em 30 phút. Đi uống với chị. Heidelberg.”

image

Tàu dừng tại bến Heidelberg Hbf vào đúng 9:30 tối. Chuông nhà thờ đánh từng tiếng trầm buồn vang vọng từ phía bên kia đồi. Gió từ phía đỉnh đồi thổi về lồng lộng, chị ngồi trên băng ghế đá dài trước cổng lớn của nhà ga trung tâm, mắt chăm chú đọc sách, tóc mai bay ngang lưng trời. Gặp tôi, chị mỉm cười, gửi tặng tôi một cái ôm rất chặt sau hơn hai tháng không gặp mặt.

Heidelberg đẹp, tất nhiên là thế. Một vẻ đẹp cổ điển, giản đơn và có phần nào dễ đoán. Một hoặc hai lần tìm đến, người ta không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp trong vắt của thành phố được xem là đẹp nhất nước Đức. Tất cả nơi đây như một câu chuyện tình hiếm hoi với kết cục có thể mỉm cười, chàng trai lấy được cô gái và họ sống với nhau hạnh phúc trọn đời, đại loại thế. Sau bao thế kỉ, tòa lâu đài cổ vẫn đứng vững trên đỉnh đồi, lặng lẽ nhìn dòng Neckar trôi nhẹ dưới chân cầu Karl-Theodor, nhẹ nhàng ôm ấp lấy trái tim thành phố. Mùi gỗ thông và sách cũ thoang thoảng bay những qua ô cửa kính kiểu vintage, bay vào lòng người bằng một xúc chạm rất tinh vi rơi rớt từ quá khứ. Những điều cũ kỹ ấy đủ để dẫn dụ chúng ta tìm được cho mình một băng ghế, nhấp ngụm café, thả trôi những suy nghĩ thông thường và khẽ hát theo một giai điệu thân quen, đủ để cho mọi sự xê dịch đều trở nên vô nghĩa.

Nếu có thể so sánh Berlin với Hà Nội, Munich (miễn cưỡng một chút) với Sài Gòn, thì Heidelberg sẽ không gì khác trong tôi ngoài Đà Lạt. Người ta dễ sa lầy vào một chút cổ kính, một chút tản mạn suy tư của những thành phố như thế. Lang thang trong cái lạnh 2 độ C, người ta không khó để bắt gặp chính mình lạc lối trong những ngã rẽ nơi phố cổ Altstadt, giữa những bức tường đôi chỗ ám màu rêu xanh của nhà thờ Heiliggeistkirche để rồi dừng lại, thở một hơi khói thật dài, nghĩ rằng nếu đời mình dừng lại ở đây thì chắc cũng chẳng có gì hối tiếc. Không ồn ã, không lấp lánh, Heidelberg nhỏ nhắn nhưng lại tràn đầy thỏa mãn, như hai câu đầu trong bài thơ tình mà Goethe lúc ở Palais Boisserée từng viết:

“Hoa hồng và hoa Lily buổi sáng

Nở trong vườn gần gũi với tôi…”

image

Nhưng uống rượu ở Heidelberg thì lại là một câu chuyện khác.

Cả hai chúng tôi quyết định ghé vào một quán rượu nhỏ kiểu Thổ. 11 giờ đêm. Quán vắng, tối và yên ắng đến nỗi tiếng kẽo kẹt của bàn chân giẫm trên sàn gỗ cũng đủ để khiến ai đó giật mình. Chị và tôi tưởng như vào nhầm chỗ. Nhưng không, cô nàng phục vụ với đôi mắt xanh lơ và mái tóc bạch kim rất mực Scandinavian tiến đến, đốt ngọn nến thơm, đặt vào tay chúng tôi bản thực đơn với một danh sách dài các loại rượu. Bên ngoài song cửa sổ, những chiếc lá vàng cuối cùng của mùa thu vẫn đang chậm rãi, nhẹ nhàng rơi.

Chúng tôi bắt đầu bằng một cốc bia nền, rồi một shot Tequila, đến một ly Jägermeister, rồi từ đó chỉ liên tục luân phiên hai loại rượu ấy. Hương bia Guinness nồng nàn và dịu nhẹ vừa trôi êm qua cuống họng, đang chực chờ vương vấn đã bị đánh bật bởi Tequila, bởi hỗn hợp bỏng cháy của cam, rượu và quế. Trái tim chưa kịp vỡ òa thổn thức, shot Jägermeister ngọt lịm đã đến, ôm ấp, vuốt ve những vết cay nồng bằng mùi hương thảo dược ngây ngất và mông lung. Một chút choáng váng ngỡ ngàng, vòng rượu đầu tiên nhanh chóng diễn ra và kết thúc trong thinh lặng.

Tôi thích cái cách người ta gọi ly rượu là shot, như một phát đạn xuyên vào trong vòm họng mang đến cả khoái cảm lẫn đau thương, như cái cách Dan Reynolds dang rộng cánh tay trên sân khấu, mắt nhắm và mồ hôi ướt đẫm, từ trong mê hoặc hát lên: “And then I shot a hole through everything I love”. Tại đây, những shot rượu bước ra ngoài định kiến thông thường, không phân tốt xấu, chỉ trần trụi một thứ sự thật đến phũ phàng. Phát bắn thứ tư, tôi và chị kể cho nhau nghe về một cô gái và một chàng trai. Phát thứ năm, chúng tôi nói về tình yêu, về những xúc cảm rất kì lạ của chính mình dành cho những người “nửa quen nửa lạ” kia. Phát thứ sáu, cô gái của tôi đang ở Sài Gòn, còn chàng trai của chị thì đang ở đây, Heidelberg.

Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi nhận ra mình gặp nhau trên con đường hành hương của những kẻ si tình. Những shot rượu trôi nhanh theo lời kể, hết vơi rồi lại đầy. Trên tường, bức ảnh trắng đen cũ kỹ loang lổ những vết thủng mốc meo. Cứ thế, tôi và chị chơi trò “Good cop bad cop” với thể xác và tâm hồn mình, bằng ánh nến, liquor và trái tim tan vỡ…

image

Quán đã bắt đầu đông dần. Những thanh âm ồn ã xen lẫn lời nói, để lại câu chuyện của chúng tôi một vài khoảng không nho nhỏ. Bước ra khỏi cửa quán, tôi biết rằng mình đã lầm. Một chút men và cồn là đủ để khiến Heidelberg “lột xác”, tháo đi lớp mặt nạ cổ điển và sang trọng bên ngoài, như nàng công chúa trèo ra khỏi cung cấm lúc nửa đêm, được dịp hân hoan cho thỏa chí. Con đường phố cổ tràn ngập người say. Hơi rượu và bia phảng phất. Những nhóm thanh niên tụm năm tụm ba ca hát bên vệ đường. Một cậu trai, khoảng chừng mười chín, hai mươi tuổi vỗ vai chúng tôi, với một gương mặt không thể nào say khướt hơn, chỉ tay về phía nhà thờ và hỏi: “Này, thế quái nào mà cái cây thông Giáng Sinh kia lại bò ra mặt đường được nhỉ?”

Trong cơn say chếnh choáng của thành phố, chúng tôi ngồi lại một góc yên tĩnh nơi quảng trường. Phía bên kia đường, người nhạc công guitar đường phố già đang chơi lại khúc Habanera trong vở nhạc kịch Carmen theo phong cách Igor Presnyakov. Nhịp chậm và đều, những cú miết dây gọn và chắc, nhưng thi thoảng lại thêm một chút biến tấu ngân nga gần phía cuối bài. Chắc lão nhạc công cũng đã say. Còn phút biến tấu ấy khiến người ta phải ngỡ ngàng, như một nút thắt nho nhỏ của những câu chuyện tình, đủ để khiến cho những kẻ bản lĩnh tháo gỡ và ngạo nghễ cười, còn những kẻ ngây si thì chỉ biết ngậm ngùi tự trách.

Nhạc đã tắt. Tiếng gót giày in trên đường phố cũng thưa dần. Thỉnh thoảng tôi thấy chị đưa mắt nhìn về phía xa, nơi con đường và những ngọn đèn vàng dẫn lối thẳng vào màn đêm tịch mịch. Rượu và nỗi nhớ khiến đôi má chị ửng hồng. Cũng như tôi đã từng chờ đợi ở Sài Gòn, chị đang bước chân trên một thành phố xa lạ, trông chờ vào sự ngẫu nhiên gặp gỡ một ai đó thân quen.

Lúc ấy, tôi biết mình đã đánh rơi trái tim ở Sài Gòn, còn chị là ở nơi đây, vĩnh viễn.

image

---

Ba giờ sáng. Chị nhìn tôi, bảo muốn về nhà. Chúng tôi tạm biệt nhau bằng một cái ôm, chỉ khác là cái ôm lần này lại đầy mông lung, nhẹ hẫng như mây, như gió.

Ừ thì, Heidelberg là thế. Dù tỉnh hay say, bạn vẫn muốn về nhà.

Như những kẻ tin vào tình yêu, những nhân vật chính của câu chuyện tình, dù trải qua nhiều tan vỡ hay khổ đau, dù biết tim mình đã cô đơn và chai sạn đến đâu, vẫn luôn khát khao tìm về nơi nương náu…